Thứ Năm, 15 tháng 10, 2015

BÀI HỌC TỪ HÒN ĐÁ

Ba tôi là một người rất khiêm khắc với con cái. Tuy nhiên, điều đó không có nghĩa là ba không thương yêu tôi. Chỉ tại ba tôi luôn quan niệm: "thương cho roi cho vọt, ghét cho ngọt cho bùi", nên mới thế!
Những năm về trước, năm nào đến sinh nhật tôi, ba cũng đều mua tặng tôi một quyển sách. Giá như ba tặng cho tôi một cuốn truyện tranh thì tôi còn mừng, đằng này lại là...những cuốn sách dày đặc những chữ, nhìn thôi cũng đủ mỏi mắt rùi!
Tôi không dám đòi hỏi ba phải mua tặng cho mình thứ này thứ khác, nhưng đôi lúc tôi cũng lấy hết can đảm "ý kiến" với ba: "Ba ơi, sao ba cứ tặng sách cho con mãi vậy? Con muốn năm sau sinh nhật con, ba sẽ tặng một món quà khác mới lạ hơn cơ!"
Nghe vậy, ba tôi khẽ mỉm cười và bảo: "Ba tặng sách để giúp con có thêm nhiều kiến thức bổ ích. Con hãy luôn tưởng tượng rằng những gì mà con học được chỉ là một hạt cát trên sa mạc cát hay là một giọt nước ngoài đại dương mênh mông. Và con phải biết cố gắng để tích lũy thêm nhiề kiến thức hơn nữa!" Thế rồi ba lại ngồi đọc báo, mà không hề đề cập gì đến việc sẽ thay đổi quà tặng sinh nhật vào năm sau. Cứ nghĩ đến, tôi lại thấy buồn, vì ba tôi chẳng tâm lí gì cả



Sinh nhật của tôi năm sau đó, ba tặng tôi một món quà nhỏ thôi, nhưng nặng cực kì! Tôi đoán chắc hẳn lần này không phải là một cuốn sách nữa. Phải chăng là một...quả cầu thủy tinh phát sáng hay một bức tượng nào đó?
Không, món quà mà dành tặng tôi là...một hòn đá sần cùi, xấu xí, giống hệt như những hòn đá mà tôi vẫn nhìn thấy ngoài đường vậy. Tôi gần như bật khóc vì món quà mà ba tặng, bởi nó chẳng có chút giá trị nào cả. Tôi toan ném nó ra ngoài cửa sổ, thì bất chợt nhìn thấy một tấm thiệp được đặt dưới đáy hộp
.
Rất nhanh chóng, tôi mở tấm thiệp ra xem ba viết gì trong đó:
"Con gái, ba đã rất cân nhắc trong việc phải tặng con món quà gì trong ngày sinh nhật của con. Con đừng vội vứt món quà xấu xì này đi, mà hãy đặt lên bàn học của con và chiêm nghiệm những giá trị bên trong nó. Bề ngoài, hòn đá có vẻ xấu xí, nhưng bên trong nó lại rất cứng rắn. Con nên học tập hòn đá ở điểm này, vì những khi vấp ngã trong mọi việc, con đều rất mềm yếu và nhụt chí..."
Thế là cuối cùng, tôi đã không vứt hòn đá của ba đi, mà còn trân trọng nó theo đúng nghĩa là một-món-quà. Nhờ những món quà ý nghĩa mà ba đã tặng, tôi học được rất nhiều điều quý giá.
Tôi đã kiên nhẫn ngồi đọc hết những cuốn sách dày mà ba tặng. Chúng thật hay và bổ ích! Còn hòn đá sần sùi, xấu xí ngày nào giờ vẫn cứng rắn và bền gan thách thức với thời gian.
Không biết ba sẽ tặng món quà gì trong ngày sinh nhật sắp tới của tôi nhỉ? Nhưng dù đó là món quà gì đi chăng nữa, thì tôi vẫn sẽ đón nhận nó bằng niềm hạnh phúc và nụ cười rạng ngời, các bạn ạ!

Chủ Nhật, 6 tháng 9, 2015

Chuyện Trạng Quỳnh

Trạng Quỳnh: Đất nứt con bọ hung

Từ thuở bé, ngoài tính nghịch ngợm, hiếu động, Quỳnh còn tỏ ra thông minh xuất chúng khi học rất giỏi và đối đáp hay, nhất là khi ứng khẩu.
Trong làng cậu bé Quỳnh có một người hay chữ nhưng tính tình kiêu ngạo, đi đâu cũng khoe khoang, tên gọi là ông Tú Cát. Tất nhiên, từ nhỏ Quỳnh đã ghét những người có bản tính như vậy. Một hôm, Quỳnh đang đứng xem đàn lợn ăn cám thì Tú Cát đi qua. Đã được nghe người ta đồn đãi về thần đồng này, Tú Cát không ưa gì Quỳnh, ông ta ra vẻ kẻ cả gọi Quỳnh đến bảo:
– Ta nghe thiên hạ đồn mày là đứa thông minh, ứng đáp rất giỏi. Bây giờ ta ra cho mày một vế đối, nếu mà không đối được thì sẽ biết tay. Nhất định ta sẽ đánh đòn cho chừa các tật láo, nghe chưa!
Nói xong, không đợi Quỳnh thưa lại, Tú Cát liền gật gù đọc:
– “Lợn cấn ăn cám tốn.”
Đây là một câu đối rất hắc búa bởi “Cấn” và “Cám” vừa chỉ lợn và thức ăn của lợn, lại vừa là hai quẻ trong kinh Dịch, người có học nhiều còn thấy khó. Thế nhưng, không nao núng, Quỳnh đọc lại ngay:
– “Chó khônss chớ cắn càn.”
Quả là một vế đối vừa chỉnh vừa có ý xỏ xiên. “Khôn” và “Càn” cũng là hai quẻ trong kinh Dịch, Quỳnh lại còn ngầm ý chưởi Tú Cát là đừng có mà rắc rối. Bị thằng nhỏ hơn mình chơi lại một đòn đau, Tú Cát tức lắm, hầm hầm bảo:
– Được để coi mầy còn thông minh đến cỡ nào. Tao còn một vế nữa, phải đối ngay thì tao phục!
Nói xong Tú Cát đọc ngay:
– “Trời sinh ông Tú Cát!”
Vế vừa ra mang tính cách ngạo nghễ, phách lối. Nào ngờ, Quỳnh chỉ ngay xuống đất, dưới lớp phân heo đùn lên những ụ nhỏ mà đáp:
– “Đất nứt con bọ hung!”
Đến nước này thì dù tức đến hộc máu mồm, Tú Cát cũng đành cút thẳng.

Quà con tặng bố

Có một người cha nghèo đã quở phạt đứa con gái 3 tuổi của mình vì tội lãng phí cả một cuộn giấy gói quà mầu vàng. Tiền bạc eo hẹp, người cha nổi giận khi đứa bé cắt cuộn giấy quý ra thành từng mảnh nhỏ trang trí một cái hộp giấy. Sáng sớm hôm sau, đứa con gái nhỏ vẫn mang hộp quà đến nói với cha: "Con tặng bố!". Người cha cảm thấy bối rối vì cơn giận dữ của mình tối hôm trước, nhưng rồi cơn giận dữ lại bùng lên khi ông mở ra, thấy cái hộp trống rỗng.

Ông mắng con gái. Đứa con gái nhỏ ngước nhìn cha, nước mắt rưng rưng, thưa: "Bố ơi, đó đâu phải là cái hộp rỗng, con đã thổi đầy những nụ hôn vào hộp để tặng bố mà!".

Người cha giật mình. Ông vòng tay ôm lấy đứa con gái nhỏ cầu xin con tha thứ.

Đứa con gái nhỏ, sau đấy không bao lâu, qua đời trong một tai nạn. Nhiều năm sau, người cha vẫn khư khư giữ cái hộp giấy bên mình, mỗi khi gặp chuyện nản lòng, ông lấy ra một nụ hôn tưởng tượng và nghĩ đến tình yêu mà đứa con gái bé bỏng của ông đã thổi vào chiếc hộp.

Trong cuộc sống, chúng ta đã và sẽ nhận được những chiếc hộp quý giá chứa đầy tình yêu và những nụ hôn vô tư từ con cái của chúng ta, từ bạn bè, gia đình. Trên đời này, chúng ta không thể có được tài sản nào quý giá hơn những chiếc hộp chứa đầy tình yêu vô tư như thế.


Ngọn nến không cháy

Ngọn nến không cháy

Trong thành phố nọ có hai cha con sống với nhau rất vui vẻ, hạnh phúc. Một hôm, đứa bé gái chẳng may bị bệnh và ra đi mãi mãi. Người cha quá đau khổ , tuyệt vọng, quay lưng lại với tất cả mọi người. Ông chẳng thiết tha gì với cuộc sống nữa. Ông tự nhốt mình trong phòng và khóc mãi.

Một hôm, ngưòi cha ngủ thiếp đi và ông mơ thấy một giấc mơ kỳ lạ. Trong giấc mơ, ông gặp một đoàn người rước đèn. Tất cả ngọn đèn đều lung linh toả sáng, trừ ngọn đèn của đứa bé cuối. Đứa bé ấy cầm một ngọn nến không được thắp sáng. Nhìn kỹ hơn, ông nhận ra đứa bé ấy chính là đứa con gấi bé bỏng của mình.



Ông tiến lại gần và hỏi con rằng: " Tại sao nến của con lại không cháy?". Bé gái đã đáp rằng: " Con đã cố lắm nhưng không được cha à! Mỗi lần con thắp lên ngọn nến thì những gịot nước mắt của cha lại dập tắt hết ngọn nến của con".
Đến đó thì người cha choàng tỉnh. Từ đó, ông lấy lại thăng bằng, lại sống vui vẻ, giúp đỡ mọi người xung quanh bởi ông không muốn những giọt nước mắt của ông lại dập tắt ngọn nến hi vọng của con ông.

Nước mắt chỉ có thể xoa dịu phần nào chứ không thể làm tan biến hoàn toàn nỗi mất mát lớn lao. Hãy cứ khóc khi bạn cần, nhưng hãy đứng lên vững vàng bạn nhé! Bởi ngoài kia, đâu đó, ở một nơi nào đó, người thân của bạn đang nhìn bạn mỉm cười


Thứ Sáu, 4 tháng 9, 2015

Con yêu mẹ

"MẸ ƠI..CON CÓ LẠNH NHƯ MẸ LÚC ĐÓ CHƯA"

Ở 1 miền quê hẻo lánh, nơi đó có ng phụ nữ sống 1 mình dù bụng mang dạ chửa.
Vào 1 đêm giông bão chị ta đau bụng dữ dội và hiểu mình sắp sanh. Cô ta quyết định đi xuống thành phố ở khá xa. Để đến thành phố cô ta phải đi wa 1 chiếc cầu nhỏ. Khi đi tới giữa câu cô ấy đau đến mức ko thể đi nữa. Và cô ấy quyết định luồn xuống gầm cầu và cô ta hạ sinh con mình ở đó. Sáng hôm sau 1 người phu nữ khác đang chạy xe qua cầu thì xe bỗng dưng chết máy, khi xuống xe kiểm tra thì cô nghe tiếng khóc nhỏ vang lên đâu đó. Cô ta xuống dưới chân cầu và phát hiện 1 đứa bé được quấn trong những lớp quần áo dày của người mẹ đã chết vì lạnh và ko có 1 mảnh áo che thân.
Người phu nữ tốt bụng ấy đem đứa bé về nuôi. Sao nay vào sinh nhật lần thứ 10 của nó cô đã kể cho đứa bé câu chuyện đó. Những tưởng đứa bé sẽ khóc sướt mướt nhưng ko, đứa bé chỉ yêu cầu cô dẫn nó tới mộ người mẹ quá cố. Dù trời đang vào mùa đông lạnh giá cô vẫn chở đứa bé đi.
Đến nơi đứa bé bảo cô để đứa bé được ờ bên mộ mẹ nó 1 mình. Cô liền đi ra xa nhưng cô vẫn để mắt tới đứa bé. Đứa bé đứng trước mộ mẹ nó, lần lượt cởi từng lớp áo khoác của mình ra. Cô nghĩ : "Chắc nó ko cởi hết đâu trời đang lạnh thế nay mà". Thế nhưng cậu bé cởi hết quần áo trên ng ra đến khi ko còn mặc gì nữa. Cô hốt hoảng chay đến ôm nó, thi đứa bé vùng ra bật khóc nức nở và ôm mộ mẹ nó mà hỏi: "Mẹ ơi! bây giờ con có lạnh như mẹ lúc đó chưa/"

 

Blogger news

Blogroll

About